Đại sứ trà đá
Ra Hà Nội 2 năm, thỉnh thoảng lang thang một chút và mỗi lúc lang thang tớ lại thường ghé vào một tiệm trà đá bên đường. Gọi là tiệm có đúng không nhỉ, nó chỉ có một chiếc bàn với lỉnh khỉnh những thứ đồ để làm trà, đồ ăn vặt của cô chú chủ tiệm với chồng ghế nhỏ. Và hơi dị, tớ hay trà đá một mình. Việc gì cũng có cái thú của nó và với đứa mà trọng nghi thức như tớ thì trà đá một mình cũng là một thứ rất hay ho. Một tiệm trà đá nhỏ, dưới tán cây to, chỗ ngồi có thể nhìn đường phố và xe cộ đi lại là đủ, gọi 1 cốc trà đá, lúc đó thì nên mặc một chiếc quần thun, áo phông rộng, vai đeo balo, chân đi giày thể thao mà ngồi như mấy ông hay ngồi ấy, dạng chân ra, cố tỏ vẻ ngầu ngầu. Rồi nếu mang đàn thì tốt, chả ngại ai nhìn mà nghêu ngao vài đoạn, nếu không thì đeo tai nghe, nghe vài bài nhạc cũ, tớ thích nhạc quê hương, mấy bài mà mẹ tớ hay mở lúc thông báo mọi người đi họp trên loa phát thanh xóm ấy, vì xa quê, tớ hay bị nhớ nhà, rồi tớ bị yêu quê hương nhiều lắm! Nếu không thích nghe nhạc